Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

"BẠN ĐỜI ƠI! HÃY TIN, HÃY YÊU VÀ HÃY... ĐỢI!"


Nghe tin Đảng và Nhà nước quan tâm đến nghiệp gõ đầu trẻ: cho các Nhà giáo được hưởng thâm niên từ tháng 5/2011. Úi giời ơi... mừng ơi là mừng!

          Các ông bà giáo nông thôn vốn bị bệnh viêm màng túi kinh niên bắt đầu ngồi tính cua trong lỗ. Từng tốp từng tốp các ông các bà giáo hấp háy mắt, mặt mũi rạng ngời phấn khởi thi nhau hí hoáy tính ra nào là mình sẽ được thêm bao nhiêu phần trăm… vậy thì thành tiền là bao nhiêu bao nhiêu…Sướng!

          Tháng 8 năm ấy… thấy im thít! Chắc nhà nước đang chuẩn bị tiền. Yên tâm đợi.

          Tháng Mười…vẫn năm ấy… lặng như tờ. À thì ra chưa có văn bản hướng dẫn. Yên tâm. Chả sao… chắc là sắp có!

          Tháng Mười hai…năm ấy… vưỡn chưa động tĩnh. Tự an ủi. Chả sao! Tết này truy lĩnh một cục, những mấy triệu bạc… chắc sẽ có cái tết kha khá.

          Tết Rồng giáng...“Mừng Đảng, mừng Xuân” và mừng hụt… vì vẫn chả thấy mặt ngang mũi dọc thằng thâm niên ở chỗ nào. Cái thằng này đến là giỏi trốn… Tự dưng các ông bà giáo thành ra những kẻ nói khoác vì mọi lời hứa với con cái đều thành hứa hão.

          Tháng Ba năm nay thấy bắt đầu triển khai. Phải thế chứ. Mười tháng rồi còn gì. Vậy là lại ngồi tính xem mình được bao nhiêu. Rồi tính cả phần truy lĩnh mười tháng thâm niên. Hỉ hả lắm.

          Nhưng Nhà nước rất cẩn thận. Quyết tâm phòng chống tham nhũng triệt để. Đề phòng cánh giáo viên khai gian năm công tác để hưởng nhiều phần trăm thâm niên… Cho nên yêu cầu phải xuất trình các quyết định từ khi bắt đầu ra trường dạy học.

          Khốn khổ cho những anh nhiều năm công tác thâm niên cao.  Biết lấy đâu ra quyết định tuyển dụng, quyết định hết tập sự bây giờ. Vì ngày xưa có anh nào được cầm những thứ ấy đâu. Tất cả đều được cấp trên quản lý theo chế độ “Mật”. Nếu có chuyển từ cơ quan này sang cơ quan khác thì hồ sơ được niêm phong đóng dấu bảo mật chuyển đi. Giá người ta có phê vào lý lịch là phản động thì đương sự cũng chả hề hay biết. Hồ sơ phải do cấp Phòng, Huyện quản lý vì ngày ấy Nghị quyết đã đề ra mỗi huyện phải là một pháo đài…

          Vậy là nhao nhao lên phòng lên huyện tìm hồ sơ. Bây giờ mới biết bọn mối mọt là kẻ thù trực tiếp. Và tiếc thay cái lệnh cấm pháo của Chính Phủ mãi đến năm 1994 mới ban hành. Vì trước đấy người ta  chỉ "bảo mật" mà có chịu "bảo quản" đâu… Nơi để hồ sơ của các cái gọi là “pháo đài” nhà dột, mối xông, cửa mở toang hoang để bọn trẻ con thoải mái đột nhập vào kiếm giấy cuộn pháo…

          Rồi cũng tạm xong! Đã sang tháng sáu…

          Hôm nay thấy hồ sơ đợi duyệt thâm niên vẫn nằm im thin thít trong góc phòng. Hỏi bao giờ mới duyệt? Cứ yên tâm. Chưa có lịch. Mà mỗi huyện hàng mấy nghìn cán bộ giáo viên. Duyệt, thẩm định, ra quyết định và… ký; Ba đầu sáu tay cũng phải dăm tháng nữa mới xong chứ tưởng bỡn…

          Ối giời ơi!

          Lại tiếp tục đợi!

          “Tuyệt đối tin tưởng vào chủ trương chính sách của Nhà nước và các quy định của pháp luật” bao giờ cũng phải ghi câu ấy vào tự kiểm điểm cuối năm. Vậy nên chả dám ngẫm ngợi gì. Chỉ có cái cổ dài ra mỗi ngày…

          Chợt nhớ câu hát của bác Hoàng Vân: “Bạn đời ơi, hãy tin hãy yêu…”

          Chí lý! Hãy tin hãy yêu và hãy... đợi!



...
         
Đọc thêm!

Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

TỔ TIÊN ĐÃ NHẮC NHỞ


“- Trận động đất, sóng thần dẫn đến thảm hoạ ĐHN ở Fukushima, Nhật Bản, cho thấy con người không thể tưởng tượng được hết mức độ và hậu quả khủng khiếp của thiên tai. Tốt nhất là hãy từ các thảm hoạ nhỡn tiền rút ra bài học cho mình.

          Tôi nghĩ tổ tiên đã run rủi cho chúng ta bằng những điểm báo rất rõ ràng: Khi ta chuẩn bị triển khai đại dự án bauxite ở Tây Nguyên thì xảy ra thảm họa bùn đỏ ở Hungary; định làm đường sắt cao tốc thì xảy ra hàng loạt tai nạn tầu cao tốc ở Trung Quốc; định làm Điện hạt nhân thì xảy ra thảm họa Điện hạt nhân ở Nhật Bản. Chẳng lẽ những cảnh báo dồn dập như vậy chưa đủ hay sao?”

                                                (Giáo sư Nguyễn Minh Thuyết )

Nguồn : Văn Nghệ Trẻ số 22 (282), ngày 27/5/2012

Đọc thêm!

Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

NHẤT THẾ GIỚI...


- Này ông biết gì chưa? Tự hào thật…

          - Cái gì mà tự hào?

          - Dăm năm nữa nước ta sẽ có vài cái nhất thế giới! Bây giờ đã có một cái nhất rồi…

          - Làm đếch gì có chuyện ấy! Giá có nhất thì chỉ là nhất về tai nạn giao thông, nhất về lạm phát, nhất về các cái tên Vina phá sản… mà cũng lạ, cứ cái công ty nào có chữ Vina đằng trước là giám đốc rập rình đi nghỉ mát tại nhà… đá.

          - Ơ cái lão này! Người ta nói ngay lại bắt quày ra eo. Này nhá: Ta đã có Thủ đô rộng nhất thế giới… Trái tim to nhất thế giới còn gì.

          -Ừ nhỉ! Còn cái gì nữa…

          - Cấp trên bảo rằng đến năm 2020 ta sẽ có điện hạt nhân đứng thứ 15 của thế giới. Nhưng tớ đồ rằng lúc đó ta sẽ nhất thế giới…

          - Sao lại vậy được?

          - Ngay bây giờ, bắt đầu là Nhật, rồi Đức, Pháp, Tây Ban Nha… thế giới người ta đang dần bỏ hết điện hạt nhân rồi mà ta  đến lúc bấy giờ mới xây dựng xong nhà máy điện hạt nhân. Lúc ấy ta không nhất thì còn ai vào đấy nữa.

          -Ừ nhỉ!

          Nhất thế giới!


...  
Đọc thêm!

Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

"KỲ NÀY EM TUYỀN CHƠI NGANG"


 Chắc mọi người còn nhớ thằng cha phải vác búa tạ đập mái nhà trong cái entry “Xóm thù dai” (tháng 1/2012) 

             Hôm vừa rồi mình gặp hắn.

           Chả là rỗi rỗi thì ghé về quê. Về quê tự dưng thèm ăn bánh chưng. Nhà hắn lại có nghề làm bánh chưng gia truyền…(đã có lần lên cả ti vi- Oai thế!) Vậy là định đến nhà hắn mua bánh chưng. Nhưng lại nghĩ chưa chắc hắn đã có nhà…

          Trước đấy được nghe kể về chuyện dân xóm mình tụ tập làm đơn khiếu nại lên Tỉnh lên Trung ương đòi đất. Mà cái “xóm thù dai” đi đòi đất thì thế nào mà chả có hắn. Vậy thì hắn vắng nhà…

          Lại nghĩ hắn có đi vắng thì vợ con hắn sẽ bán hàng. Vậy thì cứ đi.

          Đến nhà hắn thì thấy hắn đang ở nhà. Hắn nhăn răng cười tươi tắn lắm…

          Hỏi: “Tưởng chú giờ này ở tận đẩu tận đâu?”

          Hắn cười cười:

          - Bác cứ trêu em! Nhà em, em ở… việc gì em phải đi đâu!

          - Sao bảo mấy năm trước người ta lấy cả khu ruộng Đồng Đơn cho doanh nghiệp. Nhà chú không có ruộng ở đấy à?

          Hắn trả lời:

          - Nhà em có sào mốt ở đấy. Sát đường quốc lộ. Nhưng đếch lấy được của em.

          - Sao vậy?

          - Vì em không đồng ý…

          Mình lấy làm lạ. Chả nhẽ chính quyền lại chịu. Hắn thấy vẻ mặt ngơ ngác của mình thì thong thả nói:

          - Kỳ này em tuyền chơi ngang … bác ạ. Ruộng em có sổ đỏ hẳn hoi. Em không đồng ý thì đố đứa nào lấy được đất của em.

          Đúng là thằng ngang thật. Nhưng gặng hỏi thêm tý nữa:

          - Thế các nhà khác không có sổ đỏ à.

          Hắn cười:

          - Có cả đấy chứ. Nhưng mà dại. Bây giờ hối không được. Bây giờ mới chạy đi mà đòi.

          Rồi hắn thong thả kể, vừa kể vừa nói tục. Cái tính hắn vẫn thế.

          - Ấy là bởi em là nông dân hạng chín bác ạ! Nông dân thì phải bám đất mà sống, em làm được bánh chưng ngon cũng là bởi giống nếp thuần cấy từ ruộng nhà. Có một thằng xã bên vỡ hụi năm nào bán sới trốn nợ nhảy vào Nghệ An buôn gỗ lậu thoắt một phát đi ô tô về thành đại gia. Tài thế. Nó làm việc với xã, với huyện... đi lại kết nghĩa anh em với lãnh đạo, mặt cứ nghênh nghênh như trâu đực nghênh đít trâu cái... ra điều hợm của. Trông mà lộn tiết. Rồi tự dưng rầm một phát: trên giời rơi xuống cái đề án phát triển công nghiệp dịch vụ... Thế là xã triệu tập tất cả bà con có ruộng ở cánh Đồng Đơn…

          - Tất tần tật?

          - Vơng! Tất tần tật. Đầu tiên xã trình bày dự án hoành tráng lắm nào là xây dựng bệnh viện tư nhân có cả máy cắt lớp như Bạch Mai với Việt Đức, dân làng ta chẳng may đánh nhau hay tai nạn giao thông nếu vỡ đầu chụp phát chữa khỏi ngay, nào là siêu thị hàng hoá như nước, nào khu giải trí, dịch vụ hậu cần vận tải... Kinh thế! Vì vậy theo đề  án sẽ thu hồi đất cho doanh nghiệp. Có đền bù thoả đáng theo khung giá Nhà nước. Mỗi sào ruộng (360m2) được gần 11 triệu.

          - Nó nói vậy mà cũng nghe à? Mình hỏi.

          - Thực ra chẳng ai nghe. Dịch vụ dịch viếc thì mặc cha chúng nó. Nhưng mà lại có tin năm 2013 chia lại ruộng.

          - Chia lại ruộng thì làm sao?

          - Ngu là ở cái chỗ ấy bác ạ!  Ai cũng nghĩ bây giờ người ta thu hồi đến lúc đó chia lại thì mình lại có ruộng. Cấy một sào ruộng mỗi vụ bây giờ, sau khi trừ hết chi phí chỉ còn non một tạ thóc. Vị chi là năm trăm. Năm hai vụ mới được triệu bạc. Ba năm làm ật cổ ra mới được 3 triệu. Mà ngay giờ đã có mười một triệu lại chả phải làm gì. Mười một triệu với dân chúng em là nhớn lắm. Chí ít ba năm nhàn thân mà vẫn có món tiền tột. Vậy là đồng ý.

          - Chả nhẽ cả làng đều nghĩ vậy?

          - Bác cứ nói vậy. Đây là em chỉ nói một số người thôi. Số đông vẫn không đồng ý.

          - Vậy sao người ta vẫn thu hồi được?

          - Thì bác tính… người nông dân chúng em mỗi người gánh đến dăm cái chức hội viên. Nào là Hội viên hội Nông dân, Hội Phụ nữ, Hội người cao tuổi, Hội viên Chữ thập đỏ, hội viên cựu quân nhân, hội viên Dương vật cảnh…

          - Cái chú này… làm gì có hội Dương vật cảnh?

          Hắn hì hì:

          - Ấy chết… em nhầm! Sinh vật cảnh. Đúng ! Sinh vật cảnh. Rồi Đảng viên Đoàn viên…

          - Nhiều Hội thì làm sao?

          - Em là em cứ nói thật. Ngày xưa ba bộ đồng tình bóp vú con tôi. Còn bây giờ thì trăm hội đồng tình lấy đất nhà tôi!

          Mình hoảng. Thằng này phản động thật rồi...

          Như đoán được ý mình nghĩ. Hắn tưng tửng giải thích:

          - Thế này nhá: Dăm ba người nghĩ là sẽ chia ruộng lại, tham mười một triệu đã đồng ý giao ruộng ngay từ đầu thì không nói làm gì. Còn lại số đông có ý thức một tý, khôn hơn một tý thì bị bao vây ngay. Đầu tiên là mấy ông bà đảng viên, Nghị quyết của Đảng uỷ không chấp hành mà được à, khai trừ ngay chứ bỡn.

          Mình bảo: “Đảng viên xóm ta có vài ba chục ông chứ có đâu mà nhiều”

          Hắn nói tiếp:

          - Chưa hết. Danh sách các hộ không chịu giao ruộng còn được gửi lên tất cả các cơ quan, trường học...

          - Cơ quan Nhà nước với trường học thì liên quan gì đến ruộng đất xóm ta?

          - Bác buồn cười thật. Đấy là người ta choảng vào những nhà có con em là công nhân viên chức... Danh sách được gửi đến tất cả lãnh đạo các Phòng Ban từ Y tế Giáo dục đến Uỷ ban các cấp, Thuỷ nông Thuỷ lợi... tất tần tật đều doạ: nếu không vận động gia đình thì...  thì thôi việc về nhà mà... coi ruộng. Cánh này hoảng dúm tứ túc khóc lóc ăn vạ bố mẹ... Nhiều nhà đành nuốt nước mắt mà ký.

            Còn lại là tất cả các hội đoàn từ dương vật cảnh giở lên... ấy chết em lại quên, từ sinh vật cảnh giở lên đến cựu quân nhân, cựu chiến binh, phụ nữ thanh niên, người cao tuổi... Gớm! Thăm hỏi vận động đi lại như con thoi, nhà nhà nườm nượp quỷ chưa ra ma đã vào... Doạ đủ kiểu. Có đoàn thể còn doạ nếu không giao nộp ruộng thì sẽ bị khai trừ, nếu chết không có vòng hoa, không đưa ma... Úi giời! Kinh thế... Em nghĩ sống còn chẳng ăn ai lo gì chết để được các ông ấy viếng. Cuối cùng đến xóm, hội đồng xóm doạ không đưa vào danh sách Gia đình Văn Hoá...

          - Gia đình Văn hoá thì được cái gì. Mà tại sao lại không Gia đình Văn Hoá.

          - Ấy chỉ được cái giấy chứng nhận treo trên vách. Nhưng không có cái ấy thì cũng xấu hổ lắm, vậy ra gia đình mình không văn hoá... Mà lại không văn hoá vì cái tội chống lại chủ trương chính sách, còn nặng hơn tội hủ hoá hiếp dâm, ma tuý, ăn trộm ăn cắp ấy chứ...

          - Vậy sao ruộng nhà chú vẫn còn?

          - Bác biết rồi đấy, em cũng là lính về... nhưng em chán. Chán từ cái dạo nó bắt em đập nhà... Vậy là em chẳng hội đoàn gì sất. Có mấy đứa con phải có tý ruộng để lấy tý thóc mà ăn. Mấy lị chả việc gì để chúng nó khôn hết phần. Tức một nỗi bao nhiêu đoàn thể hùa vào để lấy đất của dân cho một thằng nhà giầu. Vậy là em "chơi" ngang. Rồi em cấm chỉ vợ con không đoàn thể gì cho đỡ rát ruột. Hì hì... Dạo này em tuyền "chơi" ngang. Bây giờ hơn sào đất của em nằm án ngữ ngay trước mặt cái khu dịch vụ dịch viếc của nó. Nó bao tường xung quanh rồi đổ đất làm được mỗi cái cây xăng toen hoẻn, còn lại để hoang mấy năm nay. Chắc là sau này sẽ phân lô bán nền. Đấy rồi bác xem. Em còn lạ gì.

          - Thế chú vẫn còn cấy lúa ở ruộng ấy chứ?

          - Em vẫn cấy chứ! Nhưng cũng khốn khổ lắm. Mấy lần nó gạ đổi ruộng ra khu khác. Em không đổi. Ruộng em, em vẫn cấy việc gì phải đổi chác. Vừa rồi nó lại gạ bán cho nó với giá mấy trăm triệu. Em vẫn không nghe. Vậy là nó giở cái trò đểu ném cả mảnh sành, rác bẩn xuống ruộng nhà em. Em chửi toáng lên cái quân chó má không ăn cướp được nên giở trò bẩn, giầu mà bẩn. Bẩn như chó! Nó bảo em gây rối trật tự. Dưng mà làm gì được em, mày đểu thế ông chém chết cha mày chứ ông lại sợ à, dám phá hoại sản xuất, lại cố tình gây hại cho người khác. Chính quyền gọi em, em mời ra ruộng mà chứng kiến. Vậy là đành im thít.

          - Thế những nhà khác đã nhận tiền sao lại còn đi khiếu kiện đòi đất?

          - Cái ấy thì em chả biết. Nhưng em đoán rằng vì nó giả cho người ta mỗi mét vuông bằng giá một bát phở, rồi nó đổ tý đất bán hàng chục triệu... thì người ta xót. Bóc lột thế là cùng. Bị áp bức, bị bóc lột là phải có đấu tranh. Quy luật chủ nghĩa Mác dạy thế mà!

          Thằng này còn lí luận theo triết học Mác Lê nin cơ đấy! Kinh thật. Nhưng hỏi thêm câu nữa:

          - Thế gia đình nhà chú có được là gia đình văn hoá không?

           Hắn trợn mắt:

          - Làm gì có. Cơ mà em đếch cần. Đất em còn, mai ngày chúng nó phân lô bán nền, em cũng phân lô bán nền. Lơ mơ em sẽ có cả ô tô ấy chứ lị. Oai không? Chả ai dại gì đổi cả một cơ nghiệp lấy cái mảnh giấy...

          Rồi hắn hạ giọng:

          - Em nói vậy bác biết vậy. Đừng nói ra kẻo người ta lại sinh sự cưỡng chế thu hồi. Mà cũng lạ. Động tý là cưỡng chế thu hồi. Họ coi dân mình chả ra cái thá gì. Cái chỗ cần cưỡng chế thu hồi thì chả làm cho.

          - Chỗ nào? Mình tò mò hỏi...

          Hắn tưng tửng:

          - Đầy! Bác còn biết hơn em í chứ. Tỉ dụ như Hoàng Sa...
           - Thôi...thôi....

          Mình vội bịt mồm hắn và lảng... cứ nói chuyện lâu với tay này thì không khéo bị quy là... Đúng là cái thằng tuyền chơi ngang!


...
Đọc thêm!

CÁI GÌ? ĐỐ ĐẤY!

Theo ý quý vị còm ở bài trước... Thử một phát. Ló dư thế lày:

ơ lạ nhỉ! Cái gì thế này ?...

Xin lỗi quý vị... đưa nó lên vài chục phút lại thấy ngài ngại. Đành phải xoá, kẻo mọi người  cho là sex bẩn.





... Đọc thêm!

Thứ Hai, 14 tháng 5, 2012

MỒM HẢI PHÒNG- MỒM HƯNG YÊN


            Theo dõi hai cái vụ đình đám là Tiên Lãng Hải phòng và Văn Giang Hưng Yên  mà buồn cười. Buồn cười về những cái mồm quan. Nó giống nhau như từ một cái lò đúc… cả về hình thức và nội dung nhập nhoạng trắng đen uốn éo bởi những cái lưỡi trong mồm


            Điểm từ cái anh Văn phòng, cái chức vụ mà người trong cuộc thường tự trào: “điếu đóm bưng bê kê dọn”:


 Tay Chánh Văn phòng UBND Tiên Lãng: Xưng xưng khẳng định đoàn cưỡng chế không phá nhà dân. Vậy cái nhà ông Vươn chắc là do bọn phá hoại nhiều mặt, dùng diễn biến hoà bình... rồi chúng nó từ nước ngoài bắn tên lửa đạn đạo vào nước ta san phẳng nhà dân. Kinh!



            Ông Chánh Văn phòng UBND Hưng Yên lý sự rằng chưa thể khẳng định hai người bị đánh là hai nhà báo VOV. Yêu cầu hai nhà báo này phải nộp băng video gốc…
            Bị đánh sưng mặt híp mắt, bắt bớ còng tay người ta… thì gốc gác cái gì…


Đến những quan Công An hàm Tướng Tá:


   
             
            Đại tá Ca Ca Hải Phòng thì hãnh diện khoe thành tích đánh dân… tự hào quân ta hợp đồng tác chiến cực kỳ hay… có thể viết thành sách (!) Và kết quả: không bắt được người nào. Chiến công to quá nhẩy? Tự hào quá nhẩy!



            Tướng… tưởng tượng CA Hưng Yên thì chúp chép: Đáng tiếc! Đáng tiếc! Đánh nhầm nhà báo… mong thông cảm. Vậy đánh dân thì được à? Chưa hết: đây còn là tội đánh người thi hành công vụ, bắt người thi hành công vụ rành rành (vì hai nhà báo đi tác nghiệp theo chỉ đạo của lãnh đạo VOV) mà bảo thông cảm… Ối giời ơi!

           Rồi các bậc "Phụ mẫu chi dân" :



            Phó Chủ tịch HP tự vả vào mồm khi Leo lẻo nói rằng nhân dân bức xúc phá nhà ông Vươn.  Đến giờ thì mới biết ông này nói thiếu mất hai chữ quan trọng nhất trước hai chữ… Nhân dân



           Ông nhà thơ thiến sót Phó Chủ tịch Hưng Yên: Tự vả vào mồm mình: Đông đảo dân đồng tình, nhưng có khiếu kiện Đông người … Thế lực thù địch dựng video clip giả… Đông đảo và Đông người… mập mờ quá ông Tiến sĩ ơi. Mà cái bọn thù địch nó cũng giỏi , mượn được cả hai phóng viên VOV  về tẩn cho  một trận sưng mặt sưng mồm rồi dàn dựng quay video...Và clip giả hay không… cả thế giới đều đã biết rõ ràng.


            Bây giờ thì ba bộ bài trùng đang ngậm hột…nhãn.
           
            Chắc cũng chỉ ít ngày nữa sẽ có vài cái mồm to hơn ở đất Nhãn xuất hiện để đồng thanh tương ứng với các vị to nhất nhì đất Cảng.

       Buồn cười thât...    



....

Đọc thêm!

Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2012

QUÊ CHOA (BỌ LẬP) THÔNG BÁO

Quê choa bị chặn tứ tung. Bà con muốn vào Quê choa phải vượt tường lửa. Cách thức như sau: Vào google đánh chữ anonymouse.orgrồi bấm vào Tìm kiếm, một lá cờ Anh với chữ English và một lá cờ Đức với chữDeutsch hiện ra. Bấm vào lá cờ Anh, lập tức sẽ xuất hiện một cửa sổ có mấy chữ:http:// và một khoảng trống. Điền vào khoảng trống ấy những chữ kế tiếp:quechoablog.wordpress.com, sau đó bấm đúp vào cửa sổ bên phải, nơi có đề: Surf Anonymously.Thế là bà con lại đọc Quê choa he he! Đọc thêm!

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

THÔNG BÁO:

Nhà Cua vừa được thông báo từ Mai Thanh Hải: sau khi công bố bài viết "Hùng ơi, em sẽ nằm đâu..." thì nhà báo Mai Thanh Hải đã về Hải Phòng làm việc. Kết quả là chính quyền ở đây đã đồng ý tiếp nhận Liệt sỹ Hoàng Đặng Hùng về yên nghỉ tại nghĩa trang Liệt sỹ quận Ngô Quyền Hải Phòng. (Chiến sĩ Hoàng Đặng Hùng, tức Hoàng Thế Anh, hy sinh tại đảo Đá Lớn Trường Sa, ngày 25/7/2004, khi mới tròn 20 tuổi).

Vì vậy nhà Cua rút entry "Bộ mặt quan Hải Phòng" khỏi trang. Chân thành cảm ơn bạn đọc đã chia sẻ.
Đọc thêm!

Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

CÓ LOẠI NGƯỜI KHÔNG TIM...


Mấy hôm vừa rồi không viết blog. Thực lòng rất bức xúc… về nhiều chuyện nhưng chẳng thể viết về cái gì. Vì những “chuyện ấy” nhiều quá, nó đáng sợ quá và nhẫn tâm quá. Mặt khác nói ra có khi bị quy là...

 Thôi thì nói cái bình thường nhất, chẳng chính chị chính em, cho nó lành...

          Thì đấy: gần chín chục nghìn tỷ Vi Na Sin, hơn ba chục nghìn tỷ thanh tra vừa khui ra, và chuẩn bị hơn chục nghìn tỷ xây dựng trụ sở bộ đinh tặc…

          Hơn tám chục triệu dân Việt, bình quân mỗi người từ đứa bé vừa chui ra từ bụng mẹ đến người chuẩn bị chui vào đất… mỗi người một triệu rưởi tiền nợ.


          Khốn nạn! Ăn chẳng được ăn… mà lại chịu nợ. Những cái nợ không phải của mình.


          Ừ thì giá như thằng kinh tế tư nhân làm ăn thua lỗ thì nó phải chịu, vợ con nó chịu. Nhưng mà đây lại Nhà nước… Nợ của Nhà nước thì dân phải chịu. Các ông cứ việc làm bừa, cứ việc ăn chơi, cứ việc nhận trách nhiệm nhưng khẳng định không làm sai… rồi có gì lại bắt dân chịu.


          Có một thằng bé đang học lớp tám nhưng nhà nó nghèo quá, dở hơi nữa là nhà nghèo nhưng không được bình bầu là hộ nghèo vì nhà nó có một cái xe máy Tàu bố nó mua lại của người ta với giá 2,7 triệu. Dù sao cũng là có xe máy, có xe máy thì không thể là hộ nghèo. Đây chẳng phải là cái lý của người Mèo đâu mà là cái lý của người Kinh đấy vì nhiều hộ nghèo quá nên mới sinh ra cái lý ấy lúc bình bầu… Bố nó bảo thôi không đi học nữa ở nhà đi làm… chứ đi học thì bây giờ không biết lấy gì bỏ vào mồm. Cô giáo nghe thấy đến tận nhà vận động. Và suốt hai năm học còn lại ở cấp Hai, cô mua sách vở giấy bút, cô bỏ tiền túi đóng học phí cho nó, cô xin cho nó không phải đóng góp xây dựng… Để rồi nó tốt nghiệp cấp hai loại Giỏi. Và trước tình cảm ấy, gia đình cảm động cố sức cho nó học lên… và bây giờ nó sắp tốt nghiệp Đại học… Vẫn biết cháu phải ngày đi học một buổi, một buổi gia sư.


          Thằng bé ấy và bố nó đi đâu cũng rưng rưng kể về công ơn của cô giáo: Nhờ có cô mà cháu được như hôm nay. Ngày tết, ngày lễ nào cũng đến nhà cô chúc tụng hỏi thăm… chẳng có gì ngoài tấm lòng. Nhưng trò vui, cô vui và nhiều người cùng vui…


          Dân mình tình nghĩa lắm! Bởi vì ai cũng có một trái tim. Chả vậy mà đến tượng Thánh Gióng cũng có tim, tượng ngựa Gióng cũng có tim…

          Những cô giáo như vậy thì có nhiều. Nhưng dù nhiều đến đâu cũng không thể lo nổi cho tất cả học sinh nghèo bởi vì các nhà giáo cũng nghèo…


          Gia đình nông dân năm khẩu, nếu không phải cái món nợ chết tiệt do sự mạnh dạn, sáng tạo của cấp trên sẽ có được bảy triệu rưởi… Có bảy triệu rưởi thì đổi đời!


          Nhưng tiếc thay… Bảy triệu rưởi ấy đã chìm xuống biển, trôi theo nước sông Đà, cháy theo luồng khí ngoài khơi xa…


          Nhưng vẫn phải ngợi ca, vẫn phải tung hô, vẫn phải học tập…


          Nhưng giữa những đợt tung hô, lại phải dừng lại để nghe ngóng xem còn loại phí loại thuế nào nữa đang chuẩn bị ra đời bổ xuống đầu dân và nghe xem số nợ của mỗi người tăng lên bao nhiêu nữa?

           Vì... vì  có loại người không tim...

*
*    *

          Cái anh Phi-luật-tân ấy mà giỏi. Dám đánh nhau với tàu Trung quốc… 

          Lại nhớ…

          Thôi lại chán rồi, chả viết nữa…
         
         


         

Đọc thêm!